Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2016

Thơ: MẮT BIẾC LÀNG QUÊ

Trong ngày, mưa lớn, nước dâng, vài nơi dọn "lụt", thỉnh thoảng lóe lên chút nắng. Diên Khánh mình ra ngoài đường, dạo quanh làng gặp ai cũng cười tươi rói. Chợt nhớ câu thơ của mình trước đây : 
" Nay mai khi mùa gió bão
Không còn đôi mắt đỏ hoe"
viết về miền quê hiền hòa Diên Khánh, tự nhiên thấy vui vui. (05/11/2016)

MẮT BIẾC LÀNG QUÊ
Nắng trưa vắt qua ngọn đồi
Gió quen về rung ngọn lá
Vậy mà làng mình là lạ
Chẳng ai còn gọi nhà quê!

Làng mình bây giờ nhiều xe
Chở vui chia đều khắp ngõ
Hàng cây xanh xanh mãi đó
Bên đường dài tận người xa

Mấy mùa thơm hương vườn hoa
Len len dòng thơ nốt nhạc
Mái trường thân thương câu hát
Ươm nồng trang sách mải mê

Bây giờ công trình nhiều ghê
Khoác vào đẹp làng chiếc áo
Nay mai khi mùa gió bão
Không còn đôi mắt đỏ hoe

Ôm từng rạo rực vào nghe
Đêm về thắp lên thật sáng
Gia đình, tình yêu, bè bạn
Lúa vàng trổ cả hồn quê

Hữu Hiệp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét