NHƯ TÌNH BÁC MÊNH MÔNG
Ai sinh ra
Cũng có một ngày
Được âu yếm
Mà đong đầy tiếng khóc
Một kiếp người đôi khi trong khoảnh khắc
Mọi thứ trên đời … biến mất
Viển vông?
Bác sinh ra khi đất nước khốn cùng
Trong lầm lủi nên nguôi lòng không thể
Trăng khuất xa ngậm ngùi chia sẻ
Núi rừng đâu?
Trầm mặc u hoài!
Quê hương thuở nào nhọc gánh bờ vai
Mồ hôi đẫm, máu dầm đau sông chở
Thương dân nghèo
Bác đêm dài trăn trở
Từng hạt cơm chiều
Mỗi giấc ngủ trên nôi
Đen trắng đan xen lý lẽ trên đời
Khổ nhục cha ông một thời nô lệ
Có một con tim nặng tình lặng lẽ
Dẫn dắt cưu mang cả thế hệ yên bình
Bác sinh ra
không để sống riêng mình
Bao la quá
Bác đã dành cho hết
Ngàn năm sau vẫn còn thơm giấy viết
Dân tộc, non sông da diết vô bờ
Để bây giờ không chỉ đẹp giấc mơ
Ai cũng có một quê nhà rất thật
Những nụ cười gom lên từ mảnh đất
Với hy sinh...
Không thể đặt bàn cân
Bác đã đi xa...
Thương nhớ ngàn lần
Thương mỗi dịp Xuân về cũng khác:
“Không yêu thương...
Có muôn trùng cũng mất!
Gìn giữ trên đời...
Như tình Bác mênh mông!”
Viết: 13/04/2007
Post: 06/02/2017
(Nguyễn Hữu Hiệp
CLB Unesco sáng tác âm nhạc KH)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét